Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai

/

Chương 104: Ngoại truyện 3: Tình yêu cuồng nhiệt (3)

Chương 104: Ngoại truyện 3: Tình yêu cuồng nhiệt (3)

Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Khi Kết Hôn - Quân Lai

Quân Lai

10.462 chữ

26-06-2023

Editor: Nơ

1

"Chuyển nhà phiền phức lắm, em rất thích hoàn cảnh ở bên này, không muốn chuyển đi đâu." Đường Khê trực tiếp từ chối lời đề nghị muốn chuyển nhà của Tần Kiêu, "Nếu như anh không muốn nghe người khác bàn luận về mình thì sau này em sẽ đi chợ một mình, anh không cần đi theo là được."

Đường Khê muốn đi lấy gia vị nhưng lại bị Tần Kiêu ôm chầm từ phía sau, cô không di chuyển được nên vỗ nhẹ lên cánh tay anh, "Anh lấy xì dầu hộ em với."

Tần Kiêu buông cô ra, cầm lấy chai xì dầu bên cạnh đưa cho cô.

Đường Khê cầm lấy, vừa cho xì dầu vào trong nồi vừa nói: "Món này là món cuối cùng rồi, tắt bếp là có thể ăn tối."

Tần Kiêu mím môi, sắc mặt suy sụp, toàn thân như bị rút hết khí lực, chết lặng đứng ở một bên.

Đường Khê không để ý đến người nào đó mà tiếp tục nấu ăn.

Món cuối cùng đã chuẩn bị xong, cô đi đến bồn rửa rửa tay, sau đó mới xoay người lại nhìn Tần Kiêu đang nhăm nhe đến gần mình, cô giơ tay vuốt v e khóe môi mất đi độ cong của anh, cười nói: "Được rồi mà, thực sự không sao cả, khu chợ ngày nào cũng có người đến người đi, hết chuyện này đến chuyện nọ. Hơn nữa bọn họ chỉ nghe Lý Tráng Tráng nói nên mới bàn tán một chút, anh trông thế nào họ còn chả biết nữa là. Hôm nay đón Tết, vui vẻ một chút xem nào."

Tần Kiêu cụp mắt, ậm ừ một tiếng, không biết là đã hiểu hay là bởi vì sự tình đã xảy ra, không thể thay đổi được nữa nên đành cắn răng chấp nhận.

Hai người bưng đồ ăn vào phòng ăn, Đường Khê cầm tới một chai rượu vang, Tần Kiêu hỏi: "Em muốn uống rượu?"

Đường Khê gật đầu, "Uống lấy vị, hai chúng ta mỗi người một ly, không uống nhiều."

Cô đưa chai rượu cho Tần Kiêu, "Anh khui đi."

Tần Kiêu khui nút bần, rót hai ly.

Đường Khê cầm ly rượu lên, Tần Kiêu ăn ý chạm ly với cô, nói: "Khê Khê, năm mới vui vẻ."

"Ơ hay, sao anh lại cướp lời thoại của em? Câu này em muốn nói trước, anh rút lại đi, để em nói trước cho."

Tần Kiêu phì cười: "Không thể, em đổi sang câu khác đi."

Đường Khê: "Chồng à, năm mới vui vẻ nhé."

Tần Kiêu ám chỉ: "Em có thể đổi thành ba chữ khác."

Ba chữ?

Em yêu anh?

Đường Khê hiểu rõ anh muốn nghe cái gì nhưng vẫn cố tình vờ như không hiểu, "Chúc mừng năm mới mà phải ba chữ ấy à?"

Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Hình như không có lời chúc mừng năm mới nào có ba chữ, anh đang nghĩ tới ba chữ gì?"

Nhìn thấy sự tinh ranh trong mắt người phụ nữ, Tần Kiêu nhoài người đến gần hôn lên môi cô, thậm chí còn cắn nhẹ xuống.

Đường Khê rên đau, giơ tay đánh vào vai anh, trừng mắt lườm anh một cái.

Đôi môi Tần Kiêu di chuyển đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Em yêu anh."

Đường Khê lập tức bật cười, học theo điệu bộ của Tần Kiêu, sườn mặt hơi nghiêng, đem cánh môi kề sát vành tai anh, hôn lên đó một cái rồi nhẹ giọng nói: "Em yêu anh."

Cơm nước xong xuôi, hai người vào phòng khách ngồi trên sô pha xem TV, các kênh truyền hình đều đang phát sóng tiệc tối mừng năm mới, so với ngày hôm qua cùng người nhà họ Tần ngồi xem TV thì hiện tại có hơi quạnh quẽ.

Tần Kiêu ôm Đường Khê vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình, x0a nắn mặt cô rồi hỏi: "Em có thấy chán không?"

"Không ạ." Đường Khê biết anh muốn biểu đạt cái gì, cô vòng tay ôm cổ anh nói: "Em thích cùng đại gia đình ngồi xem phim tán gẫu, nhưng lại càng thích cùng anh yên lặng ở bên nhau như thế này."

Tần Kiêu cúi đầu, dụi trán mình vào trán cô, ánh mắt dừng ở trên đôi môi hồng nhuận, đang định hôn xuống thì Đường Khê đột nhiên nhảy ra khỏi lồ ng ngực anh: "Em lên lầu lấy đồ, anh ngồi đây đợi em chút nha."

"Lấy gì thế?" Tần Kiêu hỏi.

"Tạm thời giữ bí mật."

Thấy dáng vẻ thần bí của cô, Tần Kiêu buồn cười: "Không phải muốn cho anh xem sao? Lại còn giữ bí mật?"

"Cho nên em mới bảo là tạm thời, em lấy ra thì anh sẽ biết ngay thôi, không được đi theo đâu đấy."

Ở nhà thì Tần Kiêu luôn thích bám dính lấy cô, cô đi đâu anh cũng đi theo, thậm chí có lúc cô từ phòng khách đi vào phòng bếp rót nước mà anh cũng lẽo đẽo theo sau.

Đường Khê đặc biệt dặn dò Tần Kiêu không được đi theo mình, sau đó chạy lon ton lên lầu lấy đồ.

Tần Kiêu nhìn bóng lưng thoăn thoát của cô, nhắc nhở một tiếng: "Chậm thôi em."

"Vâng."

Đường Khê đáp lời, tốc độ cũng chậm lại, bước từng bước một lên bậc thang, vững vàng và ổn định.

Một lúc sau, Đường Khê từ trên lầu đi xuống, hai tay giấu sau lưng, không cho Tần Kiêu nhìn thấy thứ cô đang cầm.

Tần Kiêu nhướng mày, hỏi: "Có cần anh nhắm mắt lại không?"

Đường Khê nhoẻn miệng cười: "Không cần."

Cô đặt lọ ước nguyện vừa mang từ phòng sách lên bàn trà, trên tay còn cầm một xấp giấy màu và hai cây viết.

Tần Kiêu nhìn chiếc lọ thủy tinh được trang trí đẹp mắt với dải ruy băng màu sắc sặc sỡ buộc quanh miệng, không biết là dùng để làm gì, anh quay sang nhìn cô.

Đường Khê giải thích: "Đây là lọ ước nguyện. Hôm nay là Tết Nguyên Đán, chúng ta có thể viết nguyện vọng năm mới của mình và bỏ vào trong đó. Đợi sau này sẽ lấy ra xem điều ước có thành hiện thực không."

Cô đưa cho Tần Kiêu một tờ giấy và một cây bút, nói: "Của anh đây, anh viết nguyện vọng vào tờ giấy đi."

Sau khi Tần Kiêu nhận lấy tờ giấy, Đường Khê cũng ghé vào bàn trà tự mình viết, đương lúc đặt bút xuống viết thì phát hiện Tần Kiêu đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy của mình, cô liền lấy tay che lại: "Không được nhìn trộm, anh viết của anh, em viết của em."

Tần Kiêu nói: "Anh không nhìn, làm sao biết nguyện vọng của em là gì?"

Đường Khê: "Anh không cần biết, đây là nguyện vọng của em."

Tần Kiêu: "Nếu anh không biết, làm sao có thể giúp em thực hiện?"

Khóe miệng Đường Khê hơi cong lên, "Nguyện vọng chính là một loại gửi gắm tốt đẹp, nó là..."

Đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, trong lòng Đường Khê cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô đưa tay che đi nụ cười trên môi, sau đó cầm tờ giấy nhích sang bên cạnh, đưa lưng về phía anh: "Dù sao cũng không được phép nhìn trộm."

Cô cúi đầu, nửa thân trên nằm bò ra bàn, tay trái che phía trên mặt giấy, gắt gao chắn tầm nhìn của Tần Kiêu.

Viết xong, cô cuộn tờ giấy lại, quay đầu thấy Tần Kiêu vẫn còn đang viết, liền lặng lẽ nghía xem anh đang viết gì.

Tần Kiêu cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt to tròn linh hoạt ấy.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Khê nhìn trộm bị phát hiện, không chút chột dạ mà mở miệng hỏi: "Anh viết gì thế?"

Tần Kiêu lấy tay che chữ viết, dùng chính lời của cô để từ chối cô: "Không được nhìn trộm, em viết của em, anh viết của anh."

Đường Khê nói, "Em có thể nhìn của anh."

Tần Kiêu nhướng mày.

Đường Khê mỉm cười cạy tay anh, "Cho em xem với."

Cô có chút tò mò về những gì Tần Kiêu đã viết.

Tần Kiêu đè tờ giấy lại, sức lực của anh lớn, nếu không chủ động buông tay thì Đường Khê căn bản không đả động được, cô ngước mắt nhìn anh, chu môi làm nũng, "Anh cho em xem với, em muốn xem."

Tần Kiêu phì cười: "Thế sao em không cho anh xem?"

Đường Khê: "Bởi vì em không muốn cho anh xem, anh cũng không muốn cho em xem à?"

Cô nhìn Tần Kiêu với ánh mắt cực kỳ đáng thương.

Tần Kiêu: "..."

Tần Kiêu bất đắc dĩ nói: "Khê Khê, em không thể tiêu chuẩn kép như vậy."

Đường Khê rướn người hôn lên môi anh, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước, hàng mi dài còn liên tục chớp.

Giọng điệu Tần Kiêu thỏa hiệp, hỏi cô: "Sao em lại muốn xem nguyện vọng của anh?"

Đường Khê học theo lời nói vừa rồi của anh để dỗ dành anh, "Nếu em không xem, làm sao có thể giúp anh thực hiện?"

Tần Kiêu dường như đang chờ đợi những lời này của cô, anh nói: "Được, cho em xem, em nhanh giúp anh thực hiện nguyện vọng đi."

Nghe anh nói như vậy, Đường Khê liền ý thức được bản thân đã bị anh hố. Tần Kiêu bên này đã thả lỏng ngón tay, đưa tờ giấy của mình cho cô xem, ngặt nỗi là cô lại không ngăn cản được lòng hiếu kỳ, ngay lập tức quay đầu nhìn nguyện vọng mà anh đã viết trên giấy.

Khi ánh mắt rơi vào tờ giấy, khóe miệng cô co rút không thôi.

1

Tờ giấy nhỏ của anh chi chít chữ.

Không chỉ viết một nguyện vọng, mà là liệt kê rất nhiều rất nhiều.

Người đàn ông này ấy à, thật sự quá tham lam.

Bởi vì tờ giấy rất nhỏ nên nét chữ của anh cũng nhỏ theo, Đường Khê không thể nhìn rõ nên đã cầm lên.

Nguyện vọng 1: Đường Khê sẽ luôn yêu tôi.

Đường Khê đang định nói "Em sẽ luôn yêu anh." thì ngay lập tức nhìn thấy nguyện vọng bên dưới.

Nguyện vọng 2: Chuyển nhà.

Vẫn còn chưa quên chuyện chuyển nhà à, Đường Khê không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếp tục nhìn xuống.

Nguyện vọng 3: Ngày mai liền chuyển nhà.

Nguyện vọng 4: Chuyển nhà ngay lập tức.

Nguyện vọng 5: Đường Khê đồng ý chuyển nhà.

...

Trong thế giới của anh... Chỉ có chuyển nhà thôi sao?

Đường Khê quay đầu lại, cười mỉm chi nhìn anh: "Tần Kiêu, anh nghiêm túc một chút có được không?"

Tần Kiêu lấy lại tờ giấy trên tay cô, hỏi: "Anh không nghiêm túc chỗ nào chứ?"

"Anh viết hơi nhiều rồi đó?" Mặc dù mấy cái phía sau đều giống nhau.

Tần Kiêu: "Em cũng không có nói chỉ có thể viết một cái, lên lầu thu dọn đồ đạc thôi, ngày mai liền chuyển nhà."

Đường Khê ngồi yên không nhúc nhích, "Sao lại chuyển nhà vào ngày mai?"

Tần Kiêu chỉ vào nguyện vọng thứ ba, "Em nói muốn giúp anh thực hiện nguyện vọng."

Đường Khê đáp: "Nhưng em không có nói sau khi xem xong nhất định sẽ giúp anh thực hiện."

Tần Kiêu mím môi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mặt cô, chỉ lẳng lặng nhìn, không nói một lời, trên mặt còn mang theo nét u buồn ấm ức, như thể cô đã làm ra chuyện gì có lỗi với anh.

Đường Khê bị ánh mắt lên án của anh làm cho chột dạ, hơi liếc nhìn tờ giấy trên tay anh: "Em chỉ có thể giúp anh thực hiện một nguyện vọng, anh viết nhiều như vậy, em không biết phải giúp anh thực hiện cái nào."

Tần Kiêu lấy một tờ giấy khác, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh cẩn thận viết xuống nguyện vọng của mình.

Đường Khê sẽ luôn yêu tôi.

Sau khi viết xong, anh cuộn lại rồi bỏ vào lọ ước nguyện.

Đường Khê cũng bỏ tờ giấy của mình vào lọ ước nguyện, sau đó chợt nhớ tới một trò chơi lúc nhỏ, liền cười nói với Tần Kiêu: "Chúng ta chơi trò này đi."

Tần Kiêu: "Trò gì vậy?"

Đường Khê nói: "Đại loại như em sẽ nói một câu và anh phải đọc ngược câu nói của em trong vòng năm giây, người nào thua cuộc sẽ phải đồng ý một yêu cầu của người chiến thắng, được chứ?"

Tần Kiêu ừm một tiếng: "Có thể."

Đường Khê: "Cho anh nói trước."

Tần Kiêu: "Em hôn tới tức lập."

Đường Khê đọc thầm câu nói của anh một lần ở trong lòng, vội vàng đáp: "Lập tức tới hôn em."

Vừa dứt lời, Tần Kiêu liền cúi đầu hôn lên môi cô.

Đường Khê: "..."

Đây mới là cách chơi đúng à?

Người này hình như chơi khá giỏi đấy?

Tần Kiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khê, khóe môi cong lên, nói: "Đến lượt em."

Đường Khê hơi ngước mắt, nghiêm túc nhìn anh: "Kiêu Tần yêu Khê Đường."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!